Trang

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

[Transfic| HunLay/SeXing] - Không hề tạm biệt - One

-One-

Kỳ thật, Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân gặp nhau một cách quá dỗi bình thường.

Ngày đó ánh nắng khuynh thành, ánh sáng xuyên qua rừng Chưng (1) thơm nhè nhẹm vạch ra từng vệt lốm đốm,

Trương Nghệ Hưng đạp xe trên con đường nhỏ, hai bên rợp bóng, bao phủ tầng tầng cây xanh. mà Ngô Thế Huân từ nơi bị nữa sinh vây quanh đi tới, trong đám người vội liếc mắt một cái. Mái tóc vàng áp chặt vào khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon mảnh ngồi trên chiếc xe đạp, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng lấp lánh. (2)

Cũng không dám nghĩ tới, Trương Nghệ Hưng bởi vì một cái liếc mắt này mà sẽ bị Ngô Thế Huân hắn làm tiêu tan nửa thời tuổi trẻ.

Trương Nghệ Hưng ánh mắt ái mộ, chính là Ngô Thế Huân đang kẹt giữa rất nhiều người theo đuổi, nhưng tuyệt không chớp mắt lấy một cái. Mà Trương Nghệ Hưng đã làm bạn hắn từ lâu như vậy, rất lâu rồi...

Ngô Thế Huân là học sinh mới chuyển tới lớp của Trương Nghệ Hưng. Lần đầu khi mới vào lớp, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng bên cạnh hắn liền cười nói "Xin chào". Nhưng phía đối diện lại trầm mặc không nói gì, cảm thấy không thú vị, Ngô Thế Huân buồn bực vò đầu, lấy sách vở ra viết viết cũng chả thèm để ý tới Trương Nghệ Hưng ngồi bên canh. Kỳ thực hắn đâu có chứng kiến được Trương Nghệ Hưng khi đó vành mắt phiếm hồng, tay tựa hồ còn run nhè nhẹ.

Cũng đâu có biết được, rằng một Trương Nghệ Hưng gầy teo cao cao, làn da trắng nõn, hai má lúm đồng tiền mỗi khi cười đều rộ lên nhìn xinh đẹp(này là nguyên văn raw nha) biết bao, bên trong đôi mắt to tròn cứ lấp la lấp lánh như những mảnh sao vỡ vụn. Đẹp như vậy a, nhưng rút cục lại không thể thuộc về Ngô Thế Huân.

(1) Cây Chương: có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não dùng để làm thuốc và trừ trùng.


(2) nguyên văn là 闪闪, dịch gg nó ghi lòe lòe, mà thôi thì bạn tự chém là lấp lánh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét